Get me outta here!

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Cô Ơi - Anh Yêu Em

Chị Liên, người cùng quê với em, lớn hơn em 6 tuổi. Ngày chị tốt nghiệp cấp 3 em còn nhỏ lắm chỉ mới lên mười, khắp xứ ai cũng khen chị đẹp, ngoan, học giỏi.



Ngày eva chị cắp túi đi ra Hà Nội nhận công tác cả làng xôn xao, vui mừng với chị. Nghe đâu chị được nhận vào làm văn thư cho một cơ quan nhà nước vì có người quen đứng ra xin việc giúp.

Kể từ đó thông tin về chị em cũng không biết gì thêm vì bố mẹ chị di cư vào kinh tế mới ở Lâm Đồng.

Như một cái duyên năm 2002 em gặp lại chị tại một buổi tiệc ở Sài Gòn. Chị vẫn đẹp như xưa, nhưng nền nã và từng trải. Em và chị ấy trở nên thân thiết, căn nhà của chị là nơi em thường lui tới những lúc chị cần giúp điều gì đó, căn nhà trên con phố nhỏ ở quận 3. Cậu chuyện của cuộc đời chị có lẽ cũng thật hiếm ở thời buổi này. Em xin được kể lại để cccm cùng thư giãn và đồng cảm. Chuyện một người Phụ nữ can trường.

Tham khảo Đặt một bao lì xì ở dưới hũ gạo, bạn sẽ tiếc hùi hụi vì không biết mẹo này sớm hơn

Chị kể:

- Đời chị long đong lắm em ạ, sống được đến bây giờ có lẽ là do ông bà phù hộ. 

Em nhìn chị, chợt nghĩ tới câu Hồng nhan bạc phận. Ngày trẻ chị trắng trẻo, mặt mũi sáng trưng, đôi gò má luôn ửng đỏ.

- Ngày đó chị được làm nhân viên Văn thư (đưa thư báo, công văn tài liệu...) trong một cơ quan quan trọng của Đảng ở Hà Nội. Lúc đó chị mới hơn 17 tuổi, cái tuổi đẹp rực rỡ nhất em ạ! Mới đó mà đã 25 năm rồi em nhỉ?

Chị bắt đầu kể về mối lương duyên đầu đời của mình, theo chị thì đó không phải tình yêu mà là món nợ, món nợ mà cả một đời rồi chị vẫn đau khi nghĩ lại!

Anh ấy (chồng chị) là một người miền nam tập kết ra Bắc, anh được cử đi học bên Liên xô, anh lớn hơn chị gần 20 tuổi. Khi anh về cơ quan nhận công tác thì anh đã 37 tuổi và có một danh xưng Phó Tiến sỹ. 

Anh có cơ ngời nhà cửa ở Hà Nội ở cùng Bố mẹ với 1 người anh và 1 người chị gái.

Hai người cùng ở cơ quan, nhưng theo chị anh ấy là xếp là đức cao vọng trọng, chị chỉ là đứa nhân viên tập sự, quê mùa, có mơ cũng không dám nghĩ có một ngày anh tỏ tình với chị.

Ban đầu chị gọi anh bằng chú, nhưng rồi dần dà xưng anh em. Anh là PTS Triết học nên ăn nói, đi đứng khá nghiêm nghị, chị có anh như có một chỗ dựa vững vàng. Cũng như bao nhiều người khác trong cơ quan, chị ngưỡng mộ đến mức thần tượng anh! Kể ra một cô gái mới vào đời gặp một người đàn ông như vậy cũng đáng để gửi gắm.

Rồi hai người nhanh chóng thành vợ chồng, tuổi 18 chị lên xe hoa. Được cơ quan phân cho 1 căn hộ tập thể để làm tổ ấm, Anh thương yêu chị theo cái cách gia trưởng, mọi cái khuôn phép cứng nhắc và có phần trịch thượng.

Chị có thai được 3 th.á.n.g thì có chuyện, chỉ một câu chuyện nhỏ nhưng nó đã phá nát cái tổ ấm chưa kịp ấm và nát cả cuộc đời chị.

Chị nói:

- Chị mang bầu bị nghén, người khó chịu, hay cằn nhằn. Tối đó chị nhờ anh tìm cái bàn là để là áo quần cho anh ngày mai đi làm, không biết anh đang bận làm gì mà không tìm lại còn mắng chị. Sẵn mệt mỏi trong người chị cãi lại anh, chị vừa khóc vừa tố anh. Chợt anh buột miệng chửi tục một câu: Mẹ nó! Ba mẹ với anh chị Hai nói quả không sai!

Chị chồm lên:

- Ba mẹ với anh chị Hai nói cái gì hả? Anh nói em nghe xem nào?

Anh chợt khựng lại vì biết mình lỡ mồm lỡ miệng.

Chị không buông tha, dấn tiếp:

- Anh nói đi, mọi người nói gì tôi, hả???

Anh vẫn im lặng, tỉ mẩn ngồi viết bài, không hề để ý đến bức xúc của chị.

Lên giường, anh ôm chị như để làm lành câu chuyện đầu buổi tối.

Chị quay qua nói với anh:

- Anh phải nói cho em biết, ba mẹ, anh chị Hai đã nói gì?

- Thôi, bỏ qua đi em. Chuyện không có gì đâu. Mình ngủ đi!

- Không. Anh phải nói. Nếu anh không nói sáng ngày mai em sẽ đi phá bỏ cái thai này ngay. Anh biết tính em chứ?
Câu chuyện đã trở nên căng thẳng, mặc cho anh dỗ dành chị vẫn cương quyết bắt anh phải nói ra.

Anh ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Ngày anh và em quen nhau ba mẹ và mọi người trong nhà anh không ai đồng ý. Họ cho rằng anh và em không xứng đôi. Ba mẹ và anh chị Hai bảo anh: Tại sao mày lấy nó, đồ con nít ranh, đồ ít học...

Nghe anh kể đến đó tai chị như ù, người chị mềm lại, chị ậm ừ trong cổ họng:

- À ra là vậy à! Được!

Anh nghĩ chị đã hết dận nên cũng vùi vào giấc ngủ!

Anh không hề biết đêm đó chị khóc hết nước mắt và chị đi đến một quyết định hệ trọng. Cho đến giờ không biết chị có hối hận vì điều đó không?

Sáng hôm sau anh dậy đi làm, chị dặn anh lên xin cho chị nghỉ vì ốm nghén. Anh đi làm như thường ngày, chị ở nhà một mình gom hết quần áo vào va li, túi xách. Chị kêu xích lô đến chở chị ra ga Hàng Cỏ.

Sài gòn 1979, chị ngơ ngác vác bụng bầu đến tìm người quen ở Phú Nhuận. Bắt đầu cuộc sống mới với đứa con lớn dần từng ngày trong bụng.

Gia đình anh chị người quen ở Phú Nhuận cũng hết sức giúp đỡ chị. Vợ chồng anh làm công an, được cử vào tiếp quản Sài gòn năm 1975.

Căn nhà rộng rãi, chị được cho ở riêng một phòng. Anh xin cho chị được 1 chân làm văn thư ở Phòng giáo dục một quận trung tâm. Thời điểm này ngành giáo dục SG rất cần người miền bắc vào làm công tác. Chị được phân cho căn hộ gần 50m2 trên đường Phạm Ngọc Thạch- quận 3. Đứa con trai của chị ra đời, khỏi nói cũng biết chị phải gồng mình lên vượt qua khó khăn gian khổ cỡ nào. 

Cuộc sống dần ổn định, chị lao vào công việc để quên hết tất cả và chăm chút đứa con trai của mình. 

Được chừng vài năm thì ông anh làm công an ở Phú Nhuận vướng vào lao lý, anh bị tố nhận vàng của người khác để hỗ trợ cho họ vượt biên trái phép. Chỗ dựa tinh thần của chị bị mất, chị lại một mình tự xoay xở.

Câu chuyện cứ thế tuôn chảy, bất giác em hỏi:

- Chị ơi, vậy anh chồng chị sau đó ra sao?

- Sau đó ít năm anh lấy người đàn bà khác nhưng không có con, sống được chừng chục năm thì hai người li dị. Căn nhà tập thể ở Hà Nội ông ấy phải bán để chia cho bà ấy một nửa. Bây giờ ông ấy sống một mình em ạ!

Hai chị em tiếp bầu tâm sự.

Thời gian cứ thế trôi, đứa con trai của chị lớn lên. Chị khoe:

- Cháu học giỏi, ngoan và đẹp trai em ạ. Chị nuôi nấng, nâng niu nó như báu vật, học hết lớp 12 chị cho cháu đi du học bên Mỹ, đó là năm 1998.

Cháu tên là Vũ, cao lớn đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn nhưng em thấy có điều gì đó chị ngại ngùng không kể cho em biết thêm về cháu. Ban đầu em không cố ý hỏi thêm nữa, nhưng qua câu chuyện chị kể sau này em thấy linh cảm của em càng rõ ràng. Không kìm nữa, em bắt đầu xoáy vào câu chuyện của cháu Vũ. Chị cũng không còn gì để dấu nên cũng dè dặt kể cho em nghe.

Tình yêu của lớp trẻ thật kỳ lạ, chúng nó sống hết mình, yêu hết mình bất kể người yêu đó là ai!

Vũ sinh năm 1979, cậu được mẹ yêu thương chăm bẵm hết mình. Cậu lớn lên, học hành luôn luôn trong vòng tay của mẹ. Cậu là tất cả niềm hi vọng và tự hào của mẹ. Mẹ cậu nuôi nấng cậu không giống bất cứ người mẹ nào, từ nhỏ cho đến lớn, từ việc đi học hay đi chơi luôn luôn có mẹ bên cạnh. Mẹ không rời cậu nửa bước, thích ăn gì mẹ mua, thích đồ chơi gì mẹ đáp ứng mua sắm ngay. Cậu giống như con chim cảnh đơn độc trong lồng xinh!

Mẹ cậu vẫn tự hào cậu ngoan đến nỗi học lớp 12 rồi mà cậu không biết tiêu tiền, không biết đi xe đạp, xe máy...

Cứ tưởng những đứa trẻ được nuôi theo quy trình ''khép kín'' như cậu sẽ không bị bất cứ tác động nào từ bên ngoài, nhưng không phải vậy...

Cậu đã thầm yêu 1 cô giáo dạy môn Vật Lý, cô giáo 24 tuổi mới ra trường được 2 năm là giáo viên thỉnh giảng của trường.

Chị Liên kể:

- Cuối năm lớp 11 để chuẩn bị cho con vào lớp 12 có căn bản chị đã mời cô Nhàn về ôn cho cháu môn Lý tại nhà vào buổi tối và ngày nghỉ Chủ nhật. Hai cô trò gần gũi nhau dần dà nảy sinh tình cảm. Kéo dài cho đến giữa học kỳ 1 lớp 12 chị mới biết khi kiểm tra cặp học của con. Chị hốt hoảng, lúng túng không biết làm thế nào. Vừa thương con vừa dận cô giáo, suốt đêm chị khóc nhưng chị chưa dám hé răng hỏi con.

Rồi chị cũng bình tĩnh trở lại, đem chuyện này ra hỏi Vũ, cậu ấy thoáng chút bất ngờ rồi cúi đầu nói:

- Dạ mẹ. Con không biết có phải là con thương yêu cô Nhàn hay không nữa. Nhưng ngày nào con cũng muốn được gặp cô, được nhìn thấy mặt cô...

- Vậy mẹ hỏi này: Con với cô đã làm gì với nhau rồi?

- Dạ có!

- Làm gì? Chị không kiềm nổi nóng giận hỏi lớn.

- Dạ, con ôm cô, nắm tay cô và con hôn cô nữa.

- Có làm gì nữa không?

- Dạ...dạ...không mẹ.

Chị ôm đầu:

- Con ơi là con. Mẹ chết đi cho vừa...

Thằng nhỏ ôm mẹ khóc.

Không có nhiều thời gian chờ đợi, chị vạch ngay cho mình kế hoạch cách ly 2 cô trò. Nhưng trước tiên phải gặp cô giáo Nhàn đã.

Xem ngay chi phí vá màng trinh là bao nhiêu
Nguồn otofun
Tác giả khongthuphi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét