Get me outta here!

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Với loại chồng thích lang chạ bên ngoài, phải trị thế này mới cao tay các chị ạ


Em oải vì có một ông chồng mắc bệnh ham chơi, mải vui lắm rồi các chị ạ! Ở đâu có cuộc nhậu, hội tụ tập nào của bạn bè là không thiếu nổi mặt anh. Hết nhậu nhẹt, lại hát hò karaoke rồi gái gú, chả thiếu trò vui gì.

hqdefault_1

Chồng em làm cho một doanh nghiệp tư nhân, lương khoảng năm, sáu triệu. Hai vợ chồng góp lại, chi tiêu tiết kiệm thì cũng gọi là tạm tạm ở cái thành phố này. Nhưng khổ nỗi, Cường lại mắc bệnh đã ít tiền rồi còn hay sĩ diện, đi chơi với bạn bè luôn tỏ ra ta đây lắm tiền, lúc nào cũng móc ví đòi thanh toán trước.

Vì thế mà đầu tháng lấy lương đưa cho vợ ba triệu, nhưng mấy hôm sau đã lại ôm em nịnh nọt.
- Vợ, cho anh xin mấy trăm đổ xăng.

Em trợn mắt.
- Đã tiêu hết rồi à?
- Thì hôm qua đi ăn, chẳng nhẽ mình cứ ngồi đấy để cho mấy anh lớn trả à.
- Từ nay không có anh lớn, anh bé nào nữa, dẹp.

Em nói thế nhưng vẫn phải rút ví đưa tiền cho chồng. Nếu em không đưa thì kiểu gì anh lại vay nợ khắp nơi. Mấy lần em phải trả nợ oan cho anh ấy rồi đấy.

Em một tay nuôi hai đứa con đã mệt lắm rồi thế mà chồng em lại còn như thế nữa khiến em càng oải hơn.

Nhưng nào chỉ có dừng lại ở như thế. Chồng em ngày đi làm, tối tụ tập hội nọ nhóm kia, vì thế anh thường về nhà lúc một hai giờ sáng, có lúc đi thâu đêm, sáng ra đến chỗ làm việc luôn.

Điên nhất là hôm đó con bé lớn nhà em bị sốt co giật đúng vào nửa đêm, thằng nhỏ thì mới có ba tuổi, để đứa nhỏ ở nhà thì không đành. Em cuống quá gọi điện cho chồng về đưa con đi viện, nhưng điện thoại của anh không biết có đứa con gái nào nghe máy.

“Anh Cường đang ngủ, chị gọi gì để mai em bảo anh ý cho”.

Trời ạ, ba máu sáu cơn em văng hết các thứ vào điện thoại, rồi một mình gọi taxi đưa con vào viện, may là kịp các chị ạ. Nếu hôm đó con em mà làm sao chắc em giết chồng rồi ra sao thì ra cũng nên.

Em điên tiết không để đâu cho hết, nhưng cũng bất lực chẳng thể làm được gì. Hôm sau Cường về thấy con nằm trong viện thì tỏ vẻ hối lỗi. Nhưng cũng chẳng được mấy hôm, chứng nào lại vào tật đấy vẫn lại tiếp tục thói quen cũ.

Nói thật, em chán chồng lắm rồi, có cũng như không. Nhưng đã có với nhau hai mặt con, sao nói bỏ là bỏ ngay được.

Từ hôm đó không có chuyện em ôm con ngồi chờ mở cửa cho chồng nữa, mà em thay cái khóa khác. 10 giờ ba mẹ con ôm nhau ngủ. Sáng hôm sau thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ nhưng em mặc kệ, chồng hỏi thì em bảo là khóa bị hỏng phải thay.

Từ hôm đó em cũng không để tiền mặt ở ví nhiều nữa, chỉ để đủ ba mẹ chi tiêu, còn đâu em để trong thẻ ngân hàng hết. Lão mà đi nhà nghỉ mấy đêm là hết nhẵn tiền, mà thời buổi này làm gì có chuyện gái nó bao tiền nữa.

Cường đi chơi em cũng mặc kệ, không gọi điện giục về nữa. Cứ hôm nay cầm chìa khóa này đi em lại đổi cái khóa kia. Được khoảng hai tuần thì thấy chịu khó mò về sớm hơn.

Tối nào có chồng ở nhà ăn cơm, em chỉ luộc rau, hoặc đậu phụ cho anh ăn. Cường nhăn mặt nuốt không trôi.
- Ăn thế này ai mà sống nổi.
- Thế mà ba mẹ con đây vẫn sống nhăn răng ra đấy.

- Em cho cả hai đứa bé ăn thế này à?
- Làm gì có tiền đâu, mẹ ăn thế nào con ăn thế ấy thôi!
- Sao anh thấy em hay mặc đồ đẹp lắm mà.
- Toàn đồ được cho.

Chẳng biết chồng em nghe thế nghĩ làm sao, tự nhiên tối hôm ấy về lại móc túi cho em mấy triệu. Em thấy mừng mừng, chắc là có tý lay động rồi đây mà.

Em và hai con thường xuyên đưa nhau đi chơi ở ngoài khu giải trí, có hôm Cường về nhưng chẳng thấy ai, nhà vắng tanh. Anh gọi điện hỏi rồi đi ra tìm ba mẹ con. Đúng lúc đấy em thấy có một anh trông cao to đẹp trai lắm cũng đưa con đi ra chơi trò xúc cát, chả thấy vợ anh ấy đâu.

Em cố ý xách ghế ngồi cạnh anh ấy, giả vờ hỏi han, trò chuyện thật thân mật.

Cường đến nhìn thấy thế thì nóng mắt lắm, nhưng cũng không dám làm gì vì em với anh người lạ kia chỉ ngồi kể chuyện về con cái rồi cười với nhau thôi.

Tối đấy Cường về nhà, tra hỏi em mãi về người đàn ông đó.
- Nó là thằng nào? Tên gì? Nhà ở đâu?
- Em chỉ biết anh ấy mới ly hôn thôi mà!

Từ hôm sau Cường bỗng dưng về sớm hẳn, không đi bù khú với bạn bè nữa.

Em thấy thế nên cũng ở nhà. Cường hỏi thì em đáp:
- Có anh ở nhà rồi, em đi chơi làm gì nữa!

Tối hôm ấy Cường ở nhà ôm vợ với hai con. Lúc hai đứa nhỏ lăn ra ngủ hết rồi anh mới ôm em bảo.
- Cho ôm một cái. Giường hôm nay chật nhỉ.
- Ừ, chật thì ra nhà nghỉ mà ngủ.
- Thôi ở nhà ôm vợ, không thằng khác nó “xơi” mất!

Thế là tối ấy em cho một trận mê tơi. Đến lúc bở hơi tai rồi mới hỏi em.
- Sao, hôm nay giỏi thế?
- Thì dạo này thiếu hơi trai mà!

Chồng em ôm em thật chặt, nghiến răng nghiến lợi bảo.
- Được rồi, từ mai tôi ở nhà với cô. Đừng có mà hẹn ra công viên, công viếc với cái thằng đấy nữa đấy! Tôi thấy lần nữa tôi giết.

Em suýt nữa không nhịn được cười. Nói vậy nhưng không biết chồng em đã thật sự thức tỉnh chưa. Hiện tại thì như thế, em cũng được nhờ chồng tý chút, còn muốn ngoan hẳn chắc em cũng phải đấu tranh dài dài nữa…


0 nhận xét:

Đăng nhận xét