Chồng tôi đẹp trai, tài giỏi, có một công ty riêng về nội thất. Trước đây, tôi được tuyển vào làm thư kí cho anh. Chính anh là người đã chủ động tán tỉnh và muốn tôi làm người yêu. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã chết mê chết mệt vẻ lịch lãm ấy nên ngay khi anh mở lời tôi liền gật đầu đồng ý.
Tôi về làm vợ anh sau hơn một năm yêu nhau. Từ khi có thai, sức khỏe của tôi rất yếu nên anh muốn tôi ở nhà tĩnh dưỡng để con được phát triển khỏe mạnh.
Để vợ ở nhà một mình anh không yên tâm nên đã thuê một cô giúp việc ngoài 30 tuổi đến phụ giúp việc nhà và cũng để tôi bớt buồn chán. Thấy cô ấy nhanh nhẹn lại thật thà nên tôi cũng quý mến. Ở với nhau lâu này, tôi coi cô ấy như chị em ruột thịt chứ chẳng phân biệt chủ tớ làm gì.
Ở nhà mà lòng tôi cứ như lửa đốt. Tôi sợ mấy cô thư kí chân dài mới được tuyển vào sẽ tán tỉnh chồng nên thường xuyên hỏi han thông tin của cô đồng nghiệp thân thiết nhất ở công ty. Thời buổi này, chuyện cướp chồng người khác nhiều như cơm bữa. Chồng tôi hoàn hảo như vậy nên nỗi lo càng tăng gấp bội.
Nhưng đúng là tôi đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn trong cuộc đời. Chỉ chăm chăm lo "giặc" ngoài mà tôi không hề biết rằng: giặc chẳng ở đâu xa mà trong chính ngôi nhà của chính mình.
Khi tôi mang bầu ở th.á.n.g thứ 7 thì về nhà ngoại chơi gần 1 tuần, nhưng nhớ chồng quá, tôi trở về nhà sớm hơn dự định một ngày mà không hề báo trước cho anh. Do nhà bố mẹ cũng chỉ cách nhà tôi 6km nên bố tôi đã nhờ lái xe riêng đưa tôi về nhà.
8h tối, tôi vác bụng bầu mở cánh cổng rồi lững thững bước vào. Thế nào giờ này, anh cũng đang vắt vẻo ngồi xem tivi. Thấy vợ về anh sẽ mừng lắm đây, mấy hôm ngày nào anh cũng gọi video kêu nhớ vợ mà.
Bước vào trong nhà tôi thấy cả phòng khách và phòng bếp đều không một bóng người. Đáng lý ra cô ô sin phải đang dọn dẹp dưới bếp chứ nhỉ. Một đống bát đũa còn bày la liệt trên bàn ăn thế kia.
Thấy có gì đó không bình thường, tôi bước lên phòng ngủ của hai vợ chồng mà lòng như lửa đốt. Trong phòng cũng không có ai. Chợt những âm thanh dung tục vang lên khiến tôi sốc nặng.
Cố mím chặt môi để không khóc ầm lên, tôi khệ nệ bước nhẹ nhàng đến trước cửa phòng ô sin. Nhìn qua cánh cửa đang khép hờ, cảnh tưởng hiện ra trước mắt thật quá sức chịu đựng với tôi: Anh và cô ô sin đang không mảnh vải che thân, ôm chặt lấy nhau trên giường.
Tôi đau đớn, tự cắn tay mình đến rớm máu. Đứng đó chừng 2 phút thì tôi nghe được tất cả ý đồ của chồng và cô ô sin:
- Em nhớ phải uống thuốc tránh thai đều đặn đó nhé. Anh không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.
- Anh sao thế? Mình có con thì càng tốt chứ sao? Em sẽ bỏ ông chồng ở dưới quê còn anh bỏ vợ để chúng mình đến với nhau.
- Cô điên à? Chúng ta đến với nhau chỉ để giải tỏa trong lúc vợ tôi mang bầu thôi. Tôi không điên mà lấy cô. Nhìn lại mình đi.
- Sao anh phũ phàng với em như thế? Ít ra anh cũng phải cho em được cái gì chứ?
- Được rồi, chịu khó chiều tôi thêm một thời gian nữa rồi tôi cho mấy trăm triệu mà về quê xây lại nhà. Nhớ là phải giữ kín chuyện này, đừng cho vợ tôi biết đấy.
Nói xong, hai người đó lại quấn lấy nhau. Đau đớn tận cùng, tôi chỉ muốn lao vào cấu xé cho hả dạ, nhưng nếu làm vậy thì chỉ có tôi là người bị hại. Một người đang mang cái bụng bầu to tướng như tôi thì có thể làm gì được ả đàn bà kia chứ.
Trong giây lát, tôi lóe lên một kế hoạch trả thù hoàn mỹ trong đầu. Lấy tay lau nước mắt, tôi cầm điện thoại quay lại hết cảnh â.n á.i của hai người đó rồi làm như không có gì. Đi xuống phòng khách tôi cất tiếng gọi chồng:
- Chồng ơi, em về rồi này.
Giọng chồng em hốt hoảng vang lên khiến em chỉ biết cười gượng trong đau khổ:
- Sao vợ lại về hôm nay? Anh xuống ngay đây.
Lên phòng, tôi cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với chồng bằng cái giọng tươi tỉnh nhất và cố ra vẻ nhớ thương anh. Cả đêm ấy, tôi không sao ngủ được, nước mắt lã chã rơi ướt đầm cả gối.
Hôm sau tôi dậy sớm đặt một vỉ thuốc tránh thai mà trước đây lúc mới cưới mua về chưa kịp dùng vào ví của anh. Đợi chồng chuẩn bị đi làm tôi mới nói bóng gió:
- Em để sẵn vỉ thuốc tránh thai, anh có cần thì mang ra dùng, mà cũng phải biết nhìn người, đừng ham của rẻ làm gì anh ạ.
- Sao em nói thế, anh có bao giờ dám nghĩ tới ai ngoài vợ đâu.
Nhìn dáng vẻ gượng gạo của chồng tôi thấy ghê sợ anh. Đợi anh đi làm được một lúc, tôi gửi cho anh xem đoạn video tối qua đã quay lại. Đúng như tôi dự đoán, 30 phút sau chồng tôi cuống cuồng trở về nhà rồi chạy thẳng lên phòng mà quỳ trước mặt tôi.
- Anh xin em. Anh chỉ là sai lầm nhất thời mà thôi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh không chớp mắt. Đến lúc này thì tôi không thể khóc nổi nữa, tôi cần phải cứng rắn nếu không chính tôi sẽ là người thua cuộc:
- Anh ra gọi cô ô sin vào đây.
Cả hai người quỳ xuống, run cầm cập nhìn tôi mà không dám lên tiếng:
- Đoạn video này, cô có muốn tôi mang về cho chồng con cô xem không?
- Em xin chị. Chị đừng làm thế. Chị tha cho em.
- Nếu cô biết điều thì ra khỏi nhà này ngay, bỏ cái tính ve vãn chồng người khác đi.
Chỉ chờ có thế, cô ô sin vội vàng chạy về phòng lấy đồ đạc rồi đi ra khỏi nhà tôi trong im lặng với vẻ mặt ê chề nhục nhã. Tôi quay sang nhìn chồng:
- Còn anh, anh nên suy nghĩ lại bản thân mình, cảm thấy không ở được với nhau nữa thì ly hôn chứ đừng làm cái việc bẩn thỉu kia.
- Anh xin thề anh không bao giờ tái phạm nữa. Hãy tin anh một lần cuối cùng.
Tôi im lặng thở dài nhìn chồng trong mệt mỏi và thất vọng. Tôi muốn cho anh một cơ hội để sửa đổi vì chỉ hai th.á.n.g nữa thôi là con tôi sẽ chào đời. Nhưng đó là cơ hội cuối cùng, nếu anh không biết nắm bắt thì tôi sẽ ly hôn. Tôi thà làm mẹ đơn thân còn hơn phải sống cảnh chung chồng.
Đến nay đã là một th.á.n.g kể từ cái ngày đó, tôi vẫn đang xem xét từng động thái của chồng để đưa ra quyết định sau cuối. Mong là anh sẽ không để tôi phải đau khổ thêm một lần nào nữa để con tôi chào đời có cả bố và mẹ.
Bạn có thể xem thêm:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét