Get me outta here!

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

Lấy chồng xấu, cuộc sống như bà hoàng!

Anh xấu, ngắm càng kỹ càng xấu, ngắm hoài không được nét nào ưa nhìn, da đen, chân lông to, nhiều mụn, nhiều râu, chiếc mũi quá khổ, chiều cao khiêm tốn, không có khiếu ăn nói hoa văn như người ta. Ngày cô giới thiệu anh, đám bạn mắt tròn mắt dẹt chê: “Bộ thế gian hết đàn ông rồi hay sao, xấu vừa còn chấp nhận, chứ xấu thế này đêm nằm ngủ dễ gặp ác mộng…”. Cô cười không để tâm bởi bạn bè chỉ nhìn vào bề nổi, mà bề nổi thường không bền…


Cô dẫn anh về nhà, bố ngồi trầm ngâm uống trà, chậm rãi: “Các con thương nhau là duyên số, sướng hay khổ do con, người ngoài cười chê kệ họ, cuộc sống mình không ai sống thay được …”. Mẹ thì thở dài: “Con người ta khôn ngoan cưới tấm chồng đàng hoàng, tài giỏi, còn mày đưa về thằng không chút sáng sủa nào… ”. Cô chẳng chạnh lòng, càng chẳng ngại ai cười chê bởi cô tin vào lựa chọn của mình, tốt gỗ hơn tốt nước sơn, cô nhìn ra những điều tốt đẹp ở anh mà người ngoài không nhìn thấy được. Và cô tin vào sự lựa chọn một anh chồng xấu của mình.

Tính anh điềm đạm, chín chắn, sống có chí hướng. Ra trường đi làm, san sẻ gánh nặng đặt lên đôi vai mẹ, anh cố gắng phấn đấu rồi miệt mài làm thêm gửi tiền về nuôi em ăn học. Anh hy sinh mọi thú vui sở thích bản thân lo cho gia đình trước. Anh kể cô nghe về sự nhọc nhằn của mẹ, cô thầm nghĩ người đàn ông có trách nhiệm, biết thương mẹ, gia đình đến vậy sau nhất định thương yêu vợ con. Anh sống chân thành với mọi người, anh thường bảo: “ Mình nghèo tiền bạc nhưng đừng nghèo tình cảm em ạ”. Cô thương, yêu anh từ những điều giản dị như thế…



Người ta bảo, tình yêu lung linh nên củ ấu cũng tròn, về sống chung nhà, đàn bà mới vỡ mộng, đàn ông phô bày không ít thói hư tật xấu khi yêu giấu nhẹm. Sống với anh, cô tuyệt nhiên không nhìn thấy điểm gì đáng chê trách, ngoài khiếm khuyết ngoại hình, hình hài mẹ cha cho, anh nào quyền lựa chọn. Lúc yêu, anh chiều cô 8, 9 phần, giờ anh chiều cô vẹn 10 phần, anh nói: “Anh yêu thương vợ nhiều hơn bởi vợ phải gánh vác thêm những trách nhiệm nặng nề, làm dâu con, làm vợ, làm mẹ… ”.

Bát đũa có lúc xô, khi mâu thuẫn, trước sự giận dỗi, nói lời nặng nhẹ của cô, anh chỉ im lặng bảo: “Khi nào em bình tĩnh mình nói chuyện sau, lúc nóng giận thường suy nghĩ chưa thấu đáo”. Khi cô nhận ra mình sai, cô làm lành ôm vai anh hỏi: “ Có giận em không? ” Anh véo má cô, đùa hóm hỉnh: “ Anh là người lớn, người lớn ai chấp vặt, để bụng trẻ con.” Anh luôn nhún nhường, nhận phần thiệt để giữ ấm trong nhà…Ở bên anh cô có cảm giác được chở che, bình an, tin tưởng. Càng ngày, cô thấy mình thêm phần yêu chồng, bị cuốn hút vào sự nhạy cảm tinh tế ở anh…

Dù công việc vất vả, áp lực, nhưng về nhà, anh vội thay quần áo, xắn tay giúp cô việc cơm nước dọn dẹp nhà cửa, chồng nhặt rau, vợ nấu nướng. Anh sẵn sàng đeo tạp dề, tập nấu những món ăn cô thích, gian bếp ấm cúng tình vợ chồng. Anh giành luôn việc giặt quần áo, anh bảo: “Tay anh to khỏe hơn, quần bò anh vừa cứng vừa nặng để anh vò cho vào máy. Từ giờ việc nặng trong nhà để đấy anh làm.”. Cô cảm động trong lòng…

Lấy anh, cô cảm nhận được nhiều giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, anh bảo:“Đàn ông phải là cột trụ vững chãi trong nhà, không ngại khó, vất vả, bươn chải nhất định không được để vợ con khổ”. Anh thực hiện đúng lời anh nói, mua nhà, mua xe, không để cô phải lo nghĩ nhiều chuyện tiền nong. Khi con cái luấn quấn, cô tính nghỉ việc ở nhà, anh động viên rằng: “ Vợ nên đi làm, đừng nghĩ quanh quẩn ở nhà lo cho chồng con. Phụ nữ cũng cần sự nghiệp riêng, kiếm nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng bằng việc thấy mình cống hiến cho xã hội, tiếp xúc gặp gỡ nhiều người vợ thấy cuộc sống ý nghĩa hơn. Việc nhà thì mình nên tìm người giúp việc”.

Thỉnh thoảng anh hay đưa cô đi mua quần áo mỹ phẩm làm đẹp, anh đùa: “Vợ ngày càng đẹp, đi cạnh vợ anh được thơm lây, ra đường khối người ngước nhìn theo bàn tán, thằng kia xấu, lấy được vợ đẹp chứng tỏ nó giỏi chứ chẳng vừa…”. Cô nhìn vẻ mặt hào hứng của anh lúc đó cười hạnh phúc. Anh chưa khi nào tỏ vẻ ngại ngần về vẻ ngoài của mình, anh nói: “Đàn ông có tự tin hay không là nằm ở cái đầu, có thành đạt, có tài giỏi lo được cho vợ con gia đình, chứ không phải nằm ở hình thức”.

Anh sống chu đáo, hiếu thuận với bố mẹ hai bên không hề phân biệt nội hay ngoại. Bố mẹ vợ ốm đau anh tận tình thăm hỏi, đưa lên thành phố thăm khám. Đi công tác, anh không quên mua đặc sản quý làm quà biếu bố mẹ hai bên… Sống lâu mới biết lòng người, bố mẹ cô giờ rất quý con rể, lâu lâu không thấy anh về, bố lại gọi điện lên nhắc anh bố trí công việc về uống rượu với ông.

Vợ chồng cô đã đi qua chặng đường 5 năm hôn nhân, sống bên anh lúc nào cô cũng cảm giác hạnh phúc như ngày đầu bởi chồng cô xấu mã nhưng tốt lòng… Nếu ngày ấy, cô nông nổi chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài hào nhoáng, bóng bẩy chọn chồng thì cô đã vụt mất hạnh phúc hôm nay của mình…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét